Mưa Ngâu...


Nước mía@ Chiến tranh đã đi qua nhưng vẫn còn đó bao nỗi đau thương không bao giờ xóa nhòa được. Bao nhiêu năm nay, ngày 27/7 vẫn được nhớ tới là ngày thương binh liệt sỹ Việt Nam. Thế nhưng, ngày ấy còn là ngày của những người mẹ, những người vợ khắc khoải ngóng trông, chờ đợi người thân trở về. Liệu có bao nhiêu phép màu như sự trở về sau 40 năm của liệt sĩ Phan Hữu Được? Với các mẹ, các chị, sau cuộc chiến tranh ấy, phép màu chỉ giản đơn là có thể đưa được thi hài người chồng, người con của họ trở về, thắp nén nhang trên ngôi mộ thực sự, chứ không phải nắm đất vô tri.



          Sắp tới ngày 27/7, Lửa Truyền Thống xin gửi tới bạn đọc bài thơ “Mưa ngâu” của nhà thơ Duy Thảo như một sự tri ân sâu sắc nhất tới những người phụ nữ đã làm nên một phần lịch sử hảo hùng, vinh quang và thấm đẫm nước mắt của dân tộc. Chúng tôi hi vọng sẽ nhận được sự đồng cảm của các bạn.

Mưa ngâu

Tháng bảy đến mưa Ngâu thấp thỏm
Sợi tơ giăng trắng xoá đồng làng
Mẹ tôi kể: "Sắp có cầu Ô Thước
Trời thương tình Chức Nữ - Ngưu Lang..."

Tuổi thơ tôi đắm chìm trong cổ tích
Thương cho ai những đôi lứa cách vời
Để lớn lên, xa nhà đi đánh giặc
Tôi biết rằng đất nước lắm chia phôi.

Chị tôi đi lấy chồng mười tám tuổi
Ôm con thơ, tiễn anh rể vào Nam
Ngày báo tử, chị khóc không thành tiếng
Thấm thoát tuổi xuân, làng xóm gọi bằng bà!

Nhịp cầu quê nối đôi bờ nội  - ngoại
Nước xanh trong gội bớt nỗi đau đời
Tôi trở lại sau bao năm xa cách
Ôm vào lòng, chị khóc: "Cậu ơi!..."

Giờ mỗi độ tiết thu về thăm chị
Gặp mưa Ngâu, tôi cất bước sẽ sàng
Nhịp Ô Thước dù chẳng ai ngăn cách
Nhưng biết đời còn Chức Nữ - Ngưu Lang.
                                          

                                                       Duy Thảo



0 nhận xét:

Post a Comment