Lời khuyên cho những người hành nghề dân chủ..




Ảnh:Công an đang phải vất vả bảo vệ mấy “nhân dân” này khỏi bị “nghiền nát” như Thiên An môn bởi ô tô, cơ giới trên Quốc lộ trong đêm tối

Lướt qua các hình ảnh, diễn biến cuộc biểu tình của mấy biểu tình viên, không thể không rút ra cái tít đề này.

Quanh đi quanh lại vẫn những gương mặt “thân quen” từ cuộc biểu tình năm nọ đến năm kia. Không một “nhân dân” nào mới xuất hiện ở đây cả. Chỉ thấy số “nhân dân” biểu tình “tự phát” ngày càng vơi đi, còn lại là những “nhân dân” quá khích nhất, luôn mong được va chạm với công an, chính quyền như thành tích, thành công, mục tiêu cần phải vươn tới vậy. .

Những khẩu hiệu và hình ảnh mà các “nhân dân” biểu tình chuyên nghiệp này sử dụng ngày càng đối chọi, nhằm thẳng vào chính quyền một cách chuyên biệt hơn. Băng rôn, hình ảnh nổi bật là giương cao cô Phương Uyên và gạch chéo bức ảnh 2 Tổng Bí thư ĐCSVN và ĐCSTQ, chỉ càng thấy đặc trưng nổi bật là kích động phản kháng chính thể và khát vọng lật đổ Đảng cầm quyền ở những “nhân dân” tiêu biểu này. Tiếp cận gần hơn mà nghe những phát biểu, hô hào của vài “nhân dân” này trên đường tuần hành sẽ thẩm thấu hơn sự “côn đồ”, “hằn học”. Lướt trên facebook của họ thì không thể gọi họ là “nhân dân” được, chỉ thấy độc diễn là tinh thần “chống Cộng”, hào khí nổi loạn,… chỉ có thể diễn tả là cái giới “Chống Cộng Cực Đoan” ở hải ngoại chỉ còn nước đội họ lên đầu, tôn vinh là “anh hùng” cái thế của họ, sự cứu rỗi linh hồn cho họ.

Bởi thế mà nhân dân quanh Hồ Gươm ai ai cũng nhận thấy, các câu chữ chống Trung Quốc chẳng qua chỉ là “làm nền” truyền tải thông điệp và khát khao cháy bỏng của vài cá nhân nhân danh “nhân dân” này mà thôi. Bởi thế các “nhân dân” này đừng buồn khi thấy mấy nhân viên cửa hàng, bà bán rong, người đi đường quanh Hồ Gươm “thờ ơ”, “vô cảm” thậm chí còn đồng tình với những công an, trật tự viên “đàn áp” họ như hình thức cách ly vài mống “nhân dân” này khỏi làm ảnh hưởng đến cộng đồng, làm xấu đi bộ mặt thủ đô, hoen ố đi văn hóa ngàn năm văn hiến.

Chứng kiến những gì diễn ra ở trại Lộc Hà và từ chính clip do họ tự quay, lăng xê trên mạng, mạt sát, sỉ nhục nhưng những chiến sỹ công an vẫn phải nhẫn nhịn là sự hả hê, hoan hỉ của họ. Họ tự cho mình là “nhân dân” còn các đồng chí công an kia là công bộc, ăn lương,… (đủ các loại thô tục) nên phải có nghĩa vụ… chịu đựng. Đập phá xe bus, khống chế lái xe để “tẩu thoát” như những tội phạm hình sự chính hiệu được xem như là “chiến tích”. Nằm chắn ngang quốc lộ buộc các anh công an phải nỗ lực điều chỉnh giao thông bảo vệ tính mạng cho họ được họ hả hê như một “Thiên An Môn”, một sự tiến bộ vượt bậc của “cuộc chiến”. Việc họ xô xát với “côn đồ” được xem như bản án tố cáo chế độ…

Đặc trưng đáng lột tả ở vài mống “nhân dân” này là họ tự ấn định các khái niệm nhằm bao biện cho các hành vi của mình. Họ cho rằng việc gây rối trật tự công cộng của họ là “quyền biểu tình”. Họ cho hành động bằng mồm, bàn phím của họ là mới “yêu nước”, là “bảo vệ Tổ quốc” tự trao cho mình quyền phán xét cho cả chính thể, quân đội, công an kia là đang “bán nước”. Họ kết tội nhân dân không biểu tình, không lên tiếng như họ là “vô cảm” với vận mệnh dân tộc. Lá cờ đỏ sao vàng kết tinh từ thủa khai sinh nước Việt Nam Dân chủ cộng hòa bị họ cảm thấy “ghê tởm”, ai treo lá cờ đó đáng bị họ “block” và thiết tha đi tìm giá trị nhằm tôn vinh lá cờ 3 sọc đỏ của chế độ Việt Nam Cộng hòa mới đáng cho họ “xúc động”. Vị lãnh tụ dân tộc Hồ Chí Minh bị họ xem như “tội đồ” đã “giải phóng” đất nước của mấy “nhân dân” này khỏi đại đế Pháp, Nhật, Mỹ, ngày qua ngày hằn học, trách móc sao không để chọ họ được cư ngụ dưới sự “bao bọc” của những quốc gia hùng mạnh ấy, hay tồn tại dưới triều đại của Bảo Đại vẫn còn an lành hơn giờ. Nếu bị lên án là nhận tiền phản động thì họ “bộc phát” nhảy dựng lên cho đó là quyền được nhận tiền “làm cách mạng”, là chính đáng và họ đáng được “xã hội”, thế giới nuôi dưỡng…

Chứng kiến những màn “tấn công” của những “nhân dân” này với những ai “vô tình” bày tỏ bức xúc với họ thì sẽ thấy sự hoang tưởng, bệnh hoạn đến khôn tả. Hãy đọc những dòng sỉ vả anh Cảnh sát biển Nguyễn Bình Nguyên bày tỏ bức xúc hồn nhiên, hỗn độn trước sự “nhân danh nhân dân” của họ cũng bị họ tập trung tổng sỉ vả, khoác cho anh này “dư luận viên” bồi bút cho Đảng! Một cô gái nhà văn lỡ một lần ngồi với mấy “đại gia” biểu tình này, tởm lợm trước các “chiến tích” của họ thì bị cả nhóm “yêu nước” toàn nam nhi hảo hán kéo bè cánh đó vào trang nhà của cô để hiệp đồng sỉ nhục cô là cave, dư luận viên…

Vậy nên nhân dân ngày càng ngán họ, nhất là những nhân dân có cơ may gặp họ ngoài đời. KHông chỉ vậy, đến ngay đến những người cùng phe cánh, sau một thời gian gắn kết với họ cũng thấy ớn, nói chi khác. Xin trích ngay trong cuộc biểu tình 2/6 vừa qua. Anh bạn “Việt Nam Tôi Đâu” bộc bạch “nhân dân ta không quan tấm lắm đến việc chúng ta làm” Hay “Chán lắm, ai lại để hình Phương Uyên đi biểu tình chống Trung Cộng bao giờ không, làm thế khác nào chửi CS và chống chúng nó”.

Mình nghĩ cuộc biểu tình hôm nay thể hiện một bước lùi. Có lẽ chúng ta nên dẹp sự phẫn nộ sang một bên, thẳng thắn thừa nhận bước lùi này và chủ động tìm giải pháp khắc phục nó.

Chính họ nói về họ, nhân dân từng tiếp xúc nói hệ họ, vậy cố khoác cái danh nghĩa “nhân dân” lên là tự cho mình tất cả quyền lực.

Xin có lời khuyên với mấy “nhân dân” này là: hãy học cách hành xử dân chủ đúng nghĩa trước khi muốn đấu tranh dân chủ!

0 nhận xét:

Post a Comment