Ảnh: Cờ Mĩ dương tiến trước
Cờ vàng lết theo sau |
(Theo những lời tâm sự của một người Việt xa xứ)
Đây là lá cờ mà tôi đã từng phục vụ dưới nó trong hơn hai thập niên: 8 năm rưỡi trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, và nhiều năm trong ngành giáo dục ở miền Nam. Cho nên tôi không chê nó, không ghét nó, và vẫn thường nói, những kẻ nào gọi cờ đó là “cờ ba que” là những kẻ vô giáo dục. Điều này cũng áp dụng cho những kẻ nào gọi lá cờ đỏ sao vàng là “lá cờ máu”. Tại sao? Bởi vì dưới những lá cờ đó đã không biết có bao nhiêu người yêu nước, vì lý tưởng này hay lý tưởng nọ, hi sinh dưới những lá cờ đó. Chỉ có những kẻ vô giáo dục mới dùng những từ hạ cấp để gọi những lá cờ đã đi vào lịch sử Việt Nam trong thời cận đại.
Vì có những ràng buộc cá nhân đối với lá cờ vàng ba sọc đỏ, cho nên tuy rằng ngày nay nó không còn ý nghĩa của một quốc kỳ, tôi vẫn giữ nó như là một kỷ vật trong đời. Do đó nơi bàn làm việc của tôi trong mấy chục năm nay thường có treo một lá cờ vàng ba sọc đỏ nho nhỏ như trong bức hình dưới đây, lẽ dĩ nhiên đây chỉ là kỷ niệm cá nhân.
Nhưng ngày nay bảo tôi cầm lá cờ đó đi chống Cộng dưới bất cứ hình thức nào: chống đối những chính khách từ Việt Nam qua, biểu tình chống Vietweekly hay Người Việt “thân Cộng”, tranh đấu để được công nhận là lá cờ chính thức của Việt Nam, tranh đấu để được treo ở vài nơi công cộng, vài trường học, hay cả bắt tôi phải chào nó coi như nó là quốc kỳ v..v.., thì đối với tôi là một sự sỉ nhục. Sỉ nhục vì đó là những hành động của những kẻ “không biết ngượng”, sỉ nhục vì đã hạ thấp tư cách công dân Mỹ gốc Việt của những người đang sống trong một nước tự do dân chủ, sỉ nhục vì nó trái với sự hiểu biết thông thường, sỉ nhục vì làm cho cả cộng đồng người Việt di cư mang tiếng là những kẻ có những hành động côn đồ, bất chấp luật pháp v..v… Vì vậy tôi thắc mắc là những hành động vô lối trên đã mang lại cho cộng đồng người Việt di cư cái gì, sự vinh danh hay sự nhục nhã.
Chẳng ai có thể phủ nhận lá cờ vàng ba sọc đỏ, một thời đã là biểu tượng của các chế độ quốc gia, từ 1948 đến 1954 dưới quyền Pháp, và từ 1954 đến 1975 trên thực tế dưới quyền Mỹ, nhưng dù sao cũng là một biểu tượng mà mấy chục triệu người dân sống dưới nó, và cũng có biết bao chiến sĩ hi sinh vì nó. Nhưng sau 1975 thì biểu tượng đó đã đi vào dĩ vãng của lịch sử, không còn là “quốc kỳ” mà cũng chẳng phải là biểu tượng của “di sản và tự do” [symbol of heritage and freedom] của người Việt miền Nam.
Nó không còn là “quốc kỳ” vì “quốc kỳ” là biểu tượng của một quốc gia có chủ quyền, có một lãnh thổ riêng biệt. Những người dân trong một quốc gia thì có cùng một căn cước, và thường có cùng một nguồn gốc, và theo nghĩa lịch sử, có cùng tổ tiên và các hậu duệ. Một quốc gia trải dài qua nhiều thế hệ và gồm cả những người đã quá cố. Một quốc gia thường được cả thế giới công nhận là một thực thể có căn cước riêng trong cộng đồng thế giới. Cộng đồng người Việt di cư đầy chia rẽ không hội đủ bất cứ một điều kiện nào như trên cho nên không phải là một quốc gia và tất nhiên không thể có quốc kỳ. Do đó, thực chất lá cờ vàng chỉ còn là “vang bóng một thời” của những người cố bám vào quá khứ mà không nhìn thấy hiện thực.
Những nhóm người chống Cộng cực đoan không hiểu được như vậy cho nên đã lạm dụng lá cờ vàng ba sọc đỏ trong những hành động vô lối, thiếu hiểu biết. Đọc dư luận về đám người không có đầu óc này trên báo Mỹ và trên Internet tôi thật sự lấy làm xấu hổ lây. Lá cờ vàng ba sọc đỏ đã trở thành biểu tượng của những đám người chống Cộng bất kể lý lẽ, những đám người giống như những băng đảng, không đại diện cho bất cứ ai, khoan nói là đại diện cho hơn 2 triệu người Việt di cư. Họ mang lá cờ đã cuốn gói chạy dài trong năm 1975 ra phô trương làm “quốc kỳ” mà chẳng hiểu thế nào là quốc với kỳ, đi đến tình trạng trong một số buổi lễ, công hay tư, tôn giáo hay dân gian, cũng đều có chào “quốc kỳ” và hát “quốc ca”. Họ cho rằng tất cả những người đứng lên chào cờ cũng phải cho đó là “quốc kỳ”, nghe bài “Tiếng Gọi Thanh Niên” của Lưu Hữu Phước cũng phải cho đó là “quốc ca”, mà không hiểu rằng khi xưa người dân đi xem chiếu bóng nghe bài “Nhân dân Việt Nam biết ơn Ngô Tổng Thống, Ngô Tổng Thống, Ngô Tổng Thống muôn năm” cũng chẳng có mấy người “biết ơn Ngô Tổng Thống” và cũng chẳng có mấy người muốn cho “Ngô Tổng Thống muôn năm”.
Với hơn một triệu quân, cộng với hơn nửa triệu quân Mỹ, cộng với ưu thế tuyệt đối về quân sự, mà phải chạy dài trước đoàn quân mà bây giờ họ lên tiếng mạ lỵ, cho là đói rách, vô học, thế mà không lấy thế làm nhục, ngày nay còn mang nó ra làm biểu tượng tranh đấu cho tự do, dân chủ bằng những hành động hung hăng vô lối, phá phách, đe dọa, phi tự do, phi dân chủ. Họ mơ tưởng rằng tất cả người Việt di cư đều đồng ý với những hành động ấu trĩ, côn đồ của họ mà không biết rằng tuyệt đại đa số người Việt di cư coi những chuyện chống Cộng ruồi bu như vậy thật là đáng khinh, làm muối mặt cả cộng đồng. Họ còn vác nó đi diễn hành rất hào hùng trong những bộ quân phục đeo đầy huy chương hào nhoáng mà không biết ngượng vì không hề nghĩ rằng như vậy chỉ làm trò cười cho thiên hạ, chỉ khơi lại cho những người hiểu biết cảnh tướng chạy trước, quân chạy sau, chà đạp lên dân chúng, cướp đường mà chạy, cho nên chỉ có 55 ngày mà quân đội miền Nam tan rã, vứt đầy xa lộ quân phục, quân dụng và súng ốngVậy thì hào hùng ở chỗ nào, vinh quang ở chỗ nào. Thế mà người ta vẫn cứ huênh hoang tổ chức nọ kia để “vinh danh chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa”. Thật là quá đau lòng đi, nhưng những cảnh tượng chống Cộng bát nháo, phô trương lực lượng một cách lố bịch đã làm cho nhiều người Việt di cư phải hổ thẹn trước người ngoại quốc..
Người Việt di cư đã bỏ phiếu bằng những hành động cụ thể. Có bao nhiêu người trí thức có tư cách tham gia những nhóm người hung hăng chống Cộng? Hô hào, cổ võ tẩy chay nhạc Trịnh Công Sơn, cho cả một em bé đứng ngoài đường vác bảng đề “Người Việt tỵ nạn không chấp nhận ca nhạc Trịnh Công Sơn” nhưng số người đi nghe nhạc Trịnh Công Sơn lại hơn gấp đôi số người đi biểu tình chống. Thái độ của người Việt tỵ nạn đã rõ ràng. Hàng năm có mấy trăm ngàn người về thăm quê hương, gửi cả tỷ đô-la về cho thân nhân, làm giầu nuôi dưỡng chế độ [sic], theo như luận điệu ấu trĩ của một số người. Thế mà vẫn không chịu nhìn vào thực tế, vẫn hung hăng con bọ xít vinh danh lá cờ vàng.
Một chuyện chống Cộng để vinh danh lá cờ vàng đã xẩy ra ở đại học Nam Cali, USC. USC treo cờ của tất cả các quốc gia có sinh viên học ở USC, và Việt Nam có hơn 20 sinh viên học ở đó, do đó nhà trường treo cờ đỏ sao vàng của Việt Nam song song với cờ của các nước khác có sinh viên học ở đó. Phát ngôn viên của Đại học nói: “Đại học treo những cờ của các quốc gia trên thế giới có sinh viên đến USC học. Những lá cờ này tượng trưng cho các quốc gia đã được Liên Hiệp Quốc và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ công nhận” [The university displays the flags of nations from which our international students come to attend USC, These flags represent nations recognized by the United Nations and the U.S. Department of State."] Những người chống Cộng cực đoan đòi hạ cờ đó xuống để treo cờ vàng ba sọc đỏ với lý luận là có 1000 sinh viên Mỹ gốc Việt không chấp nhận lá cờ đỏ sao vàng là lá cờ đại diện cho quốc gia của họ. Nhưng lá cờ vàng ba sọc đỏ tượng trưng cho quốc gia nào, có được Liên Hiệp Quốc và Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ công nhận là cờ của một quốc gia không?. 1000 sinh viên học ở USC với tư cách là công dân của quốc gia nào. Nếu là công dân Mỹ, dù là gốc Việt, thì lá cờ tượng trưng cho quốc gia của họ là lá cờ Mỹ, không phải là lá cờ vàng ba sọc đỏ. Còn nếu với tư cách là sinh viên Việt Nam, quốc tịch Việt Nam, thì lá cờ đại diện cho họ phải là lá cờ đỏ sao vàng. Vấn đề rất đơn giản như vậy mà không chịu hiểu, cứ hung hăng làm càn để cho người ngoại quốc chê cười. Mà không chỉ là chê cười mà họ còn mắng vào mặt những người đã có những hành động ngu xuẩn này ngay trên nước Mỹ, vi phạm luật pháp Mỹ, như chúng ta thấy trong vài tài liệu sau đây,
Chúng ta có cảm thấy xấu hổ không khi đọc những dòng chữ này trên tờ OCregister.com:
“Bạn có biết không. Ngu xuẩn là chính danh. Pháp và sau đó là Mỹ đã huấn luyện những người ngu dốt để phục vụ cho chúng. Công việc của họ là đánh hơi ra những kẻ nào chống chủ của họ, cộng sản hay không. Họ gọi bất cứ người nào chống lại sự thống trị của ngoại bang là “cộng sản” và cầm tù và giết người đó đi. Đó là tại sao họ không được sự ủng hộ của dân chúng. Đó là tại sao khi Mỹ tháo chạy thì họ cũng phải tháo chạy. Chế độ Saigon không có ngay cả sự ủng hộ của binh sĩ của mình, đó là tại sao mà chỉ có trong vòng 55 ngày mà quân đội miền Bắc có thể kiểm soát hoàn toàn Nam Việt Nam trong chiến dịch Hồ Chí Minh năm 1975. Một điều mà cái guồng máy chiến tranh lớn nhất trên thế giới không thể làm nổi dù rằng đã giết cả triệu người, thả 8 triệu tấn bom và trải 70 triệu lít chất khai quang màu cam.
Cho đến ngày nay, suốt cuộc đời của họ dính cứng vào cái trạng thái tâm lý đó. Họ nghĩ rằng nếu họ cứ kiên trì hô to những khẩu hiệu trống rỗng thì họ sẽ được sự ủng hộ để họ đi hiếp đáp những người khác ở trên đất Mỹ này, và lạ lùng thay họ đã thành công. Điều này chứng tỏ một điều. Còn rất nhiều người ngu trên đất Mỹ.
Những người biểu tình chống đối có biết rằng trong thế giới ngày nay mà lên án một người nào là cộng sản thì thật là ngu xuẩn không? Nó đã quá lỗi thời và chứng tỏ là các người thiếu giáo dục.
1000 sinh viên Mỹ gốc Việt học ở USC đúng khi nói rằng lá cờ đỏ sao vàng không đại diện cho họ. Đó là vì lá cờ ba màu đỏ, trắng, và xanh (cờ Mỹ) đã đại diện cho họ ở mọi cơ sở liên bang, tiểu bang, quận, và các công sự trong thị trấn.
Các người không có quyền bảo USC hay bất cứ ai về vấn đề lá cờ nào mà họ muốn treo. Đó không phải là một đặc quyền mà là quyền đã tranh đấu để có được. Nếu những người chống đối muốn lá cờ cũ của Nam Việt Nam được treo thì các người phải ở lại trong nước và chiến đấu [nếu thắng thì đương nhiên lá cờ đó là cờ của quốc gia Việt Nam]. Miền Bắc đã ở lại và chiến đấu và họ đã được cái họ muốn.
Các người muốn gì nữa từ nước Mỹ? Các người muốn chúng tôi gây một cuộc chiến khác với Việt Nam?”
Sau đây là một ý kiến khác, của một người Việt Nam, viết cho một người Mỹ, có lẽ là một viên chức ở Quận Cam, trên Internet:
K/G ông Dillow:
Xin ông hãy tìm hiểu hồ sơ cá nhân của những người biểu tình chống đối. Nếu ông nghe đài phát thanh Việt Nam mà chúng tôi nghe vào buổi tối, thì ông sẽ biết rằng những người chống đối đã được trả tiền và nhiều người trong bọn họ sống ở Quảng Nam trước khi sang Mỹ. Nhiều người ăn trợ cấp xã hội (welfare), không trả thuế và không khai lợi tức kể cả lợi tức để chống đối. [được trả tiền để đi biểu tình chống đối]
Đây là một hình ảnh rất xấu cho cộng đồng của chúng tôi. Khi chúng tôi nghe đài phát thanh Việt Nam vào buổi tối chúng tôi được tin về những người làm chính trị Việt Nam đã thuê những người đi biểu tình để phá Saigon Nhỏ [Little Saigon, không phải báo lá cải Saigon Nhỏ] và báo chí Việt Nam. Xin đừng để cho những người biểu tìn chiếm cứ Saigon Nhỏ và phá hủy đi tiếng tốt của Saigon Nhỏ.
Chúng tôi xin ông giúp chúng tôi để điều tra Ngô Kỷ, Đoàn Trọng, Đàm Bảo Kiếm, Rambo Phạm, Trần Thế Cung, những người làm chính trị [không xứng đáng được gọi là chính trị gia] Janet Nguyễn và Lê Công Tâm. Họ được nói đến trên đài phát thanh của ông Võ Cửu Long. Những ai đã được trả tiền. Và ai đã vi phạm luật pháp Hoa Kỳ?
Sau đây chúng ta hãy đọc vài đoạn trong bài phỏng vấn ông Trần Tuấn Ngọc, 47 tuổi, trang chủ trang nhà của chính ông thành lập từ năm 2000: Vietnamese-American.org: Chúng ta sẽ thấy rằng tuy tương đối còn trẻ, lẽ dĩ nhiên là đối với tôi, ông Trần Tuấn Ngọc đã có những nhận định sâu sắc về cộng đồng, chính trị và thời sự [Interview with Ngoc Tuan Tran of Vietnamese-American.org]. Trong một cuộc phỏng vấn khác trước đây, được biết ông Trần Tuấn Ngọc đã có về dạy học ở TP Hồ Chí Minh trong một thời gian (I am currently teaching in Ho Chi Minh city, Vietnam. I plan to return to the United States early in March of 2005):
Hỏi: Ông rời Việt Nam năm nào và bao nhiêu tuổi? Ông, hay gia đình ông có địa vị hoặc làm gì ở Nam Việt Nam trước đây.
Đáp: Tôi rời Việt Nam một mình ngày 30 tháng 4, 1975, khi tôi 14 tuổi. Khi đó tôi là học sinh Trung Học. Bố tôi là một cảnh sát cấp thấp trong chính phủ Nam Việt Nam.
Hỏi: Ông có ý kiến gì về những người trong cộng đồng cho rằng lá cờ cũ đại diện cho lịch sử và căn cước của tất cả người Mỹ gốc Việt?
Đáp: Lá cờ cũ đại diện cho căn cước của một số những người Nam Việt Nam ở phe của Mỹ, và của Pháp trước đó, nhưng không phải cho tất cả.
Hỏi: Ông nghĩ sao về những quyết định về cờ vàng ba sọc đỏ đã thành công ở những thị trấn như Garden Grove, Cali?
Đáp: Hoa Kỳ có quan hệ ngoại giao với Việt Nam. Lá cờ đỏ sao vàng ngày nay đại diện cho Việt Nam. Bất cứ tổ chức chính quyền nào của Hoa Kỳ ủng hộ lá cờ cũ là lá cờ chính thức của Việt Nam đều vi phạm luật quốc tế. [Sự thật chỉ có một số địa phương cho phép treo cờ vàng ba sọc đỏ coi đó như là biểu tượng của cộng đồng người Việt, và một số địa phương không cho phép, chứ chính quyền Mỹ hay Bộ Ngoại Giao Mỹ chưa bao giờ coi lá cờ đó là cờ của Việt Nam. Những người chống Cộng với lá cờ đó quên rằng Mỹ đã coi lá cờ đó như là một cái gì expendable, muốn bỏ đi lúc nào thì bỏ. Vậy mà không biết nhục mà ngày nay còn xin xỏ để lá cờ đó được treo, treo lên một quá khứ chẳng mấy tốt đẹp]
Hỏi: Ông nghĩ sao về một số người Mỹ gốc Việt cho rằng làm ăn và thiết lập những liên hệ với Việt Nam chỉ ủng hộ cho hồ sơ nhân quyền xấu và tham nhũng trong chính phủ Việt Nam.
Đáp: Trước khi lên án các quốc gia khác về vi phạm nhân quyền, người Mỹ gốc Việt nên nhìn vào hồ sơ nhân quyền của nước Mỹ. Kỳ thị chủng tộc chắc chắn là vi phạm nhân quyền, và kỳ thị chủng tộc thì vừa là hệ thống vừa là định chế ở nước Mỹ.
Về tham những thì ở Mỹ cũng không thiếu gì các viên chức tham nhũng, nhưng học che đậy kỹ hơn. Ai cũng biết rằng phải có rất nhiều tiền, thường là từ những tổ chức đóng góp để mưu lợi, để thắng trong một cuộc bầu cử ở Mỹ.
Hỏi: Ông nghĩ sao về lý luận của một số người Mỹ gốc Việt cho rằng chính phủ Việt Nam hiện thời, và tất cả những gì họ đại diện, là bất hợp pháp.?
Đáp: Những người Mỹ gốc Việt lấy quyền gì mà bảo chính phủ Việt Nam là bất hợp pháp. Theo như tôi biết, họ không phải là công dân của Việt Nam, và họ không sống ở Việt Nam. Dân chủ không thể bị cưỡng đặt từ bên ngoài. Chỉ có những người dân trong nước mới có thể đòi hỏi một chính phủ dân chủ theo một hình thức chính phủ mà họ muốn.
Và sau đây là ý kiến có lẽ của một sinh viên USC trả lời một sinh viên khác về vụ cờ vàng:
“Bạn có thể nói với các bạn học cùng lớp người Việt Nam là họ bị lừa dối và không biết gì về nền văn hóa của họ.
Theo những gì bạn mô tả, lá cờ treo trên trần của nhà ăn sinh viên là lá cờ của Nước Việt Nam, không phải là cờ của Cộng sản. Lá cờ Cộng sản có hình búa liềm màu vàng ở trên nền đỏ ở góc trên gần nơi cột cờ. Lá cờ của quốc gia có ngôi sao vàng trên nền đỏ.
Nhiều người có quan niệm sai lầm về màu đỏ và vàng của lá cờ Việt Nam là của Cộng sản. Hầu hết những người không phải là dân Á Châu không biết rằng màu đỏ và vàng là những màu có tính cách tích cực, tượng trưng cho sức mạnh và may mắn trong các nền văn hóa Á Châu.
Có một điều bạn có thể nói với các bạn học cùng lớp người Việt Nam là mối ác cảm thù hận của bố mẹ họ đối với chính phủ Việt Nam hay Cộng sản ở Việt Nam không phải là mối ác cảm thù hận của các bạn học cùng lớp. Các bạn học cùng lớp của bạn không ý thức được là họ ở vị thế có thể nối một cây cầu thân hữu giữa hai kẻ thù cũ. Thật là điên rồ nếu họ cứ tiếp tục sống trong sự vô minh. Các bạn học cùng lớp thật là may mắn được sống trong một quốc gia mà họ có thể tự do đọc những thông tin để cho họ có thể biết đến sự thật về Việt Nam hiện đại thay vì những thông tin cũ kỹ của nhiều thập niên trước mà bố mẹ họ nói với họ.”
Tôi thực sự nghĩ rằng, điều tệ hại nhất của lớp người di cư lớn tuổi là truyền lại cho con cháu mối ác cảm hận thù của mình từ các đời trước, làm ô nhiễm đầu óc chúng, và làm cho chúng sống lạc lõng chẳng giống ai trong một xã hội dân chủ tự do như xã hội Mỹ. Do đó, thắc mắc của tôi là: Đến bao giờ họ mới có thể mở mắt ra để mà thấy rằng, chiến tranh Quốc-Cộng đã đi vào quá khứ, Việt Nam đã thay đổi rất nhiều từ 1975, và những con cháu của họ không có bổn phận phải gánh cái trách nhiệm “làm mất nước” của ông cha, và phải trả thù cho ông cha. Cuộc tranh đấu ngày nay tuyệt đối không thể là cuộc tranh đấu Quốc-Cộng như khi xưa mà phải là cuộc tranh đấu để xây dựng, cải thiện xã hội. Tại sao họ còn cứ bám chặt vào cái quá khứ mà thực chất cũng chẳng có gì tốt đẹp, và bám chặt vào mối ác cảm hận thù Cộng sản của mấy thập niên về trước, để đi đến những hành động khó ai có thể chấp nhận ngày nay trên nước Mỹ. Họ có bao giờ nghĩ đến toàn thể cộng đồng người Việt di cư không, hay chỉ hành động để thỏa lòng căm thù cá nhân. Họ đưa ra những sự đau thương cá nhân, những bất hạnh đã xảy ra cho họ trước và sau cuộc chiến, những tổn hại của phe ta v..v.. mà không bao giờ nghĩ đến hay đưa cùng những thứ đó đã xẩy ra cho người dân Việt ở phía bên kia. Điều này chứng tỏ họ chỉ biết đến mình và không đếm xỉa gì đến kẻ khác, cũng là đồng bào của họ. Đúng như Giáo sư Stephen Vlastos đã phê phán: “Đó là sự vắng mặt của kẻ thù trong mọi luận điệu để bênh vực, biện minh cho phe ta.” Nhưng lịch sử không chỉ là lịch sử của một phía, đó là điều mà những nhóm người năng nổ chống Cộng khi không còn Cộng, chống một lá cờ khi nó chỉ là một biểu tượng quốc gia, chống những bài hát thuộc lãnh vực nghệ thuật…, không đủ khả năng để nhận thức đúng đắn thực tại. Tôi thấy quả là rất tội nghiệp cho những đầu óc trì trệ hẹp hòi như trên, không chịu thức tỉnh với thời đại. Và vì vậy tôi thấy cần phải nhắc lại một câu trên Internet tôi đã trích dẫn ở trên cho những người hay chụp mũ người khác là Cộng sản:
Những người biểu tình chống đối có biết rằng trong thế giới ngày nay mà lên án một người nào đó là cộng sản thì thật là ngu xuẩn không? Nó đã quá lỗi thời và chứng tỏ rõ ràng là các người thiếu giáo dục.
[Do you protestors realize how ignorant it sounds to utilize and accuse someone of being a communist in today's world? It's outdated and clearly demonstrates your lack of education.]
Để kết luận, tôi xin khẳng định một lập trường mà tôi tin rằng cũng là lập trường của rất nhiều người cùng chí hướng giải hoặc với tôi: Bất cứ người nào chụp lên đầu tôi cái mũ Cộng sản tôi cũng xin sẵn sàng đội nó lên đầu. Nhưng đối với tôi thì người đó chẳng qua chỉ là một tên ngu xuẩn và thiếu giáo dục.
--- Điếu Phạt---
0 nhận xét:
Post a Comment